Đào tạo khởi nghiệp từ Thế giới Marketing

Không tiền thì nhục.. Bố mẹ tôi cũng giống như đa phần bố mẹ các anh chị ở đây,. khi không có tiền hay cãi nhau.. Hồi đó tôi chỉ biết là hay cãi nhau thôi. chứ tôi cũng chẳng biết đấy là cãi nhau.. Đấy là cái hình ảnh trong quá khứ của mình. Tôi thấy c

Không tiền thì nhục.. Bố mẹ tôi cũng giống như đa phần bố mẹ các anh chị ở đây,. khi không có tiền hay cãi nhau.. Hồi đó tôi chỉ biết là hay cãi nhau thôi. chứ tôi cũng chẳng biết đấy là cãi nhau.. Đấy là cái hình ảnh trong quá khứ của mình. Tôi thấy chồng phải oánh vợ, phải chửi. Cả làng nhà tôi thế, đâu chỉ riêng nhà tôi. Cả cái xóm như thế. Tôi không nói hoa mỹ gì cả. Nhưng tôi nói sự thật. Lòng tôi thế nào, tôi nói thế. Haizz. Tôi bị người ta khinh nhiều lắm. Vì tôi nghèo, đi kèm nghèo là hèn. Tôi không nói những ông ở cuối. Nhưng ngày xưa khi tôi nghèo đi học. lúc nào cũng ngồi cuối. Ngày xưa tôi có muốn đi học đâu,. Vì cái bà chị cho tôi vé đi học. 10 triệu đó đi học đi không tiếc. Thấy tiếc 10 triệu thì tôi đi, vì sợ tiếc tiền. Giống như ngày xưa, ăn ở nhà ý. còn thừa thức ăn trên bàn, là tống hết mồm.

Vì tôi tiếc. Nghèo mà. thế là thấy thức ăn trên nhà là tôi ăn hết. lên tôi cứ tăng cân lên từ đấy. chín mấy cân. 91 92 kg, như con lợn. đi kèm là những câu chuyện như thế. Và, các chị biết đi học Đại học ý. nhà mình nghèo mang tiếng nhà Thủ Đô. không bằng bọn ở tỉnh. Buổi sáng chúng nó xuống ăn bánh mì. đại học ý, gần đây thôi này !. Nó xuống quán ăn bánh mì. Thì mình xuống là phải góp tiền chứ. ăn hay không vẫn phải góp tiền. Giờ nghỉ không dám xuống sân. ngồi trong lớp. Tôi nghèo như thế, đi kèm là nhiều thứ nhục. Đi đá bóng thì cũng phải góp tiền. trà đá chứ.. Mình làm gì có tiền, chả nhẽ bảo. tao không có tiền. Nhưng thật sự mình không có tiền. Mà cái khó nó bó cái khôn. Nó bó mãi không được, lòi cái khôn ra. Sinh viên năm thứ 2, tôi bắt đầu. đi làm gia sư. Làm gia sư vì cô bạn gái tôi. Bạn thôi chứ không phải bạn gái gì.

Bạn thôi, bảo có việc gì cho làm với. Vì tôi chả có việc gì tôi làm cả. Thế là tìm thấy công việc gia sư. Thế là đi làm gia sư, tháng cũng được. mấy chục ngàn/ buổi. 1 tháng cũng thêm được mấy triệu. Thế là đi làm, nhưng không chịu được. dậy được hơn 1 tháng. Mình thấy con nhà giàu khốn nạn. mình ghét từ con ở nhà nó . đến nó khinh khỉnh, khách đến nhà. phải cho nước, mình nghĩ thế. Nước không có uống. Nói 2 tiếng xong, nó bảo thầy về đi. lần nào cũng thế. Cuối tháng nó đưa cho cái phong bì. Cầm xong, không bao giờ quay trở lại. Thời sinh viên tôi nhục thế đấy. Nhục lắm. Năm thứ 4,. đi đánh máy thuê cho người ta. kiếm tiền theo giờ. theo trang văn bản. 5 nghìn 1 trang đánh máy thêu. Nhưng tôi rất biết ơn giai đoạn đó. giúp tôi có khả năng đánh máy. với 10 đầu ngon tay. Tôi đã từng rất nghèo. nghèo đến mức mì tôm không có ăn.

Đi mua được gói mì tôm. là phải chia nhau, chưa kịp đun nước. mì tôm đã hết rồi. xong đổ muối mì tôm vào nước. tranh nhau húp. Sao mày hút nhiều thế?. Không biết anh em nhà ông có thế không?. Nhưng anh em nhà tôi thế. Tại sao các ông biết làm bài Falong?. Bở vì tuổi thơ của tôi lớn lên. cùng với ngọn nến. Đèn dầu. Bà tôi, khổ lắm. bà vặn cái đèn nhỏ lại xíu. bà không nói là tốn dầu. bà bảo thắp nhiều nó đen. thế là bà vặn nhỏ xuống như hạt đỗ. Cái khó nó lại ló cái khôn. Tôi lại ra đầu ngõ. xin cái bọc thuốc lá. giấy thiếc. cho vào trong lửa cái bóng. để nó chụm ánh sáng xuống. Và tôi rất biết ơn giai đoạn ấy. vì mình không có gì để mình chơi. không điện tử, không có tivi. Chỉ có ngọn đèn dầu. Không học thì đi ngủ. Học và ngủ, học và ngủ. Tôi lớn lên như thằng đụt. đến lớp bị bạn bắt nạt. Bị bắt nạt nhiều nên chơi thể thao.

Mà giờ thăm lại thì. Vài thằng thì nằm trong trại. 1 số chết vì SIDA và ma túy. số còn lại trong trại giam hết. Đó là nơi tôi sinh ra. gọi là Xóm Bụi Thanh Xuân. Nhưng tôi vẫn sống đến ngày hôm nay. Nên nếu tôi không dùng ngôn từ mạnh mẽ. như những ngày qua. thì làm sao tôi có thể sống đến hôm nay. Làm sao tôi sống cùng bọn đấy. Tuổi thơ của tôi dữ dội. lúc nào cũng có cây gậy. Gậy đi kèm với tôi suốt đời rồi. Nên thông cảm cho tôi. Nghèo thì nhục. Mình có 1 triệu, xuống kia đăng ký. mà nó không cho mình đăng ký. nó thấy mình quê, cười đều mình. Hồi đó mới là sinh viên năm thứ 3. Buộc dép lên vai, treo trên cổ. Nghèo thế đấy. bây giờ mới gọi là Thủ Đô. ngày xưa gọi là bãi đất đỏ. cả 1 tuổi thơ như thế. Năm tôi học lớp 5, tôi xin tiền bố. Lúc đó tôi chỉ biết bố không cho tiền. Ông cứ bảo được rồi, được rồi.

Cho đến khi. Tôi rất là lớn mới biết. Bố tôi làm gì có tiền mà cho. Tôi xin tiền để mua 1 đôi cá vàng. cá màu, cá kiếm. Nhưng xin không cho. đến lúc cho thì cửa hàng đóng cửa. và thế là tơi phải đi rất xa. lên tận chợ mơ, ngi tàm để mua cá. Và đó là những phi vụ kinh doanh. đầu tiên trong cuộc đời tôi. Không tiền thì nhục. Bố mẹ tôi cũng giống đa phần mọi người. Không mà không có tiền hay cãi nhau. Hồi đó tôi chỉ biết hay cãi nhau thôi. cũng chẳng biết đó là cãi nhau . Cái nhà đằng sau nhà tôi ý. Mỗi lần đánh phải chói cô vào đầu giường. Khóa cửa vào rồi lấy đòn gánh tẩn. Tôi lớn lên với những ký ức như thế. Khi tôi lấy vợ về, việc đầu tiên tôi thấy. là 50 đôi dép dưới gầm giường. việc thứ 2 là lôi vợ ra đánh. Vừa đánh xong phát, nó gọi 113 đến. gặp phải vợ luật sư, chán đời lắm. Thấy cảnh sát thì đương nhiên mình phải lựa.

Từ ấy trở đi không dám đánh vợ. Chuyển sang đánh tủ. đánh sập tủ. Thế là. tôi thường xuyên đập cái vung đi. cho vừa cái nồi. Ở nhà thì gọi là đĩa bay. Từ ấy trở đi, không cho gì bay nữa. Và mình cam chịu kiếp sống này. Thiếu tiền, là thiếu đủ thứ trên đời. Bất hạnh. Thiếu tiền ức chế đến thần kinh. Cưới vợ xong làm được sổ hộ chiếu. nhưng chưa có 1 dấu quốc tế nào. bời vì lần não cũng trì hoãn. cưới vợ năm 2002. 8 năm sau, lần đầu tiên đi trăng mật. Thì phải làm lại hộ chiếu. không biết kiểu gì, khổ thế mà. bà vẫn ở với mình từng ấy năm. Yêu, cầm tay nhau từ năm. 1997. tài thật. Tức là mấy mấy năm ấy. Đánh thì nó gọi công an, chửi 1 thì cãi 2. mình đi lang thang. lang thang ở ngoài nó bình yên. dịu dàng, êm ái. cứ ở quán bar suốt. Hết quán Bar này đến quán Bar kia. Hàng ngày kiếm đủ số tiền đi bar.

Vào bar, thì mua 3 trai rượu thật to. để được ngồi bàn VIP. Ngồi bàn VIP thì các cháu VIP đến. bắt đầu thi uống rượu với mình. ai uống nhanh hơn thì được tiền. Sau rồi tỉnh ra, thì không chơi nữa. 2003 bắt đầu không rượu chè nữa rồi. chuyển sang nhiếp ảnh. Lúc đó gặp anh Thơ. anh Như Ý, thì bắt đầu đi học. ông thầy đầu tiên của tôi. là Blair Singer. việc đầu tiên là không uống rượu. chuyển sang nhấp nhấp môi. ông bảo chơi thể thao. Nên tôi quay trở lại chơi thể thao. Điều kì diệu là. khi bỏ rượu, mình không bị ức chế thần kinh nữa. Mình nhận ra rằng, ngày xưa . các ông đánh vợ đều liên quan đến rượu. Mình cũng thế. Từ lúc mình không uống rượu. thần kinh không còn ức chế. rượu nó không còn kiểm soát nữa. Đó là điều đầu tiên tôi học được. Anh Thơ phát triển nhanh lên nhờ Internet. Anh về mở công ty.

Đi học thì bao giờ cũng vậy. mình là thằng giỏi, toán quốc gia. Từ ấy cái gì cũng “Tôi Biết Rồi”. Chỉ mỗi việc không biết là Tiền. kiếm được là tiêu hết. tiêu bằng sạch thì thôi. cứ có tiền là mình tiêu hết. tiêu hết cho đỡ xấu. Cha mẹ có dậy mình về tiền đâu. cha mẹ luôn bảo tiền là xấu. Thành ra cứ có tiền là mình cảm thấy hư. Hết tiền là hết hư. Thế là cứ tiêu hết tiền. và đó chính là tiềm thức. Tôi biết ơn ông Blair Singer. dậy cho tôi 2 điều. Điều thứ nhất . No icecream, No alcohol. Không ăn kem, không uống rượu. ông ấy uống chút chút nếu có. là rượu vang. Điều thứ 2 là:. đi đâu cũng được. nhưng phải gọi điện về cho vợ. Ô tôi thấy điều này. ông thầy luật sư cũng nói tôi thế. tôi đi cũng ông luật sư ấy. xong rồi chạy ra ngoài gọi cho vợ. Nhưng đến khi gặp Blair thì. cuộc sống ông đã ly hôn.

Và sau đó ông cưới lại chính bà vợ ấy Chính việc không thấu hiểu nhau thì nó đem đến sự đổ vỡ không thấu hiểu lên không bán được hàng và tôi bắt đầu học để thấu hiểu Thấu hiểu là điều cuối cùng tôi học được Và đó là 2 điều lớn tôi học được Tôi học Blair khoảng tháng 3/2010 tại malaysia thì tháng 11/2010 thì tháng 11/2010, lần đầu tiên 2 vợ chồng tôi đi trăng mật ở Hawai Và tôi thấy người ta đua Iron Man tôi đến đảo lớn tôi bắt đầu tập chạy, tập bơi và tôi ước 1 ngày, tôi nhận được huy chương Iron Man Tôi mua xe đạp về tôi mua xe đạp tại đây luôn vì đây là vùng đất Iron Man Mọi cửa hàng đều là Iron Man Đồng hồ, kính bơi, giày bơi

Nhưng về Việt Nam không ai chơi. bị lãng quên. mọi thứ, nếu chúng ta không theo đuổi. và viết nó xuống. thì nó sẽ bị lãng quên như thế. Vì tất cả, đây là trò chơi của giới nhà giàu. Chỉ có giàu mới chơi được. Khi mình có tiền. mình sẽ làm được những thứ mình thích. Giá trị tôi theo đuổi không phải giàu có. Giá trị tôi theo đuổi là “Sự Tự Do”. tôi xác định chơi giải này không có tiền. tôi vẫn chơi. Nhưng tôi muốn nói với anh chị rằng. tôi đã nghèo hơn bát kì ai ở đâu. nghèo đến mức không có tiền đi học. Nhưng tôi vẫn làm chương trình này miễn phí. Nhưng khi tôi bắt đầu đặt ra mục tiêu. không xa đâu, chỉ mới gần đây. 2010 mới biết khái niệm mục tiêu. 3/1/2011. Lần đầu tiên trong đời đặt mục tiêu. 3/1/2011 tại Singapo, lần đầu tiên. tôi biết đặt mục tiêu. Và lúc tôi đặt mục tiêu. thêm số 0 vào.

Tôi bảo, điên à. mục tiêu này quá lớn rồi. thêm số 0 nữa. thì làm sao làm được. Nhưng cô giáo bảo, thì tôi nghe. điền thêm số 0. lúc đó thu nhập của tôi. 20.000 $ là quá lớn. làm sao tôi làm được. Cô bảo thêm 1 số 0 nữa. Xong tôi nhìn tôi bảo. Thế này làm sao mà làm được. Nhưng mà mục tiêu thì phải có thời gian. hồi đó là 2010. tôi viết thật xa vào. 2020. Để những thằng bạn tôi có nhìn thấy. đến năm 2020 mà tôi không đạt được. thì bọn nó cũng quên rồi. 2020. Tôi cũng chẳng biết 2020 là năm nào. Thu nhập 200.000$ 1 tháng. Đây là lần đầu tiên tôi làm con số. Lúc đó tôi có 3 đứa con. sau tôi ước là 4. . 1. 2. 3. 4. 5 tòa cho 5 đứa ở chung. Đấy. Tôi ước mình có 1 hệ thống đào tạo. những con người nhỏ bé thành hero. Tôi cũng không biết mình đào tạo gì. Nhưng được cái hay là tôi nói dở. nhưng ở dưới vẫn vỗ tay.

https://www.youtube.com/watch?v=yUt4JeiwGxQ

https://youtu.be/yUt4JeiwGxQKhông tiền thì nhục.. Bố mẹ tôi cũng giống như đa phần bố mẹ các anh chị ở đây,. khi không có tiền hay cãi nhau.. Hồi đó tôi chỉ biết là hay cãi nhau thôi. chứ tôi cũng chẳng biết đấy là cãi nhau.. Đấy là cái hình ảnh trong quá khứ của mình. Tôi thấy c